Hiển thị các bài đăng có nhãn . Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn . Hiển thị tất cả bài đăng

Buông tay anh là cách em lựa chọn

BUÔNG TAY ANH LÀ CÁCH EM ĐÃ CHỌN LỰA
-----------------------

Anh...
Em vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Nhưng, em phải buông tay anh thôi. Em không đành lòng nhưng em vẫn phải chọn cách từ bỏ. Bởi đơn giản, em yêu anh.
Em sẽ vẫn là đứa con gái vui tươi như ngày trước, vẫn cười nói như không có gì xảy ra bởi khi ta không thể trốn chạy, ta phải học cách khóc bằng nụ cười.
Em sẽ sống thật tốt, sẽ yêu anh bằng một tình yêu thầm lặng, em để anh ra đi, nhưng em sẽ vẫn không ngừng yêu anh. "Không có liều thuốc nào cho tình yêu ngoại trừ việc yêu nhiều hơn nữa". Em sẽ để thời gian chữa vết thương lòng của em, em sẽ để nó diễn ra một cách thật tự nhiên...thật tự nhiên chứ chẳng hề gượng ép.
Em sẽ học cách nhớ và quên... Nhớ những ngày tháng vui vẻ ở bên anh và quên đi nỗi đau khi em mất anh. Để anh trong em sẽ mãi là những kỷ niệm đẹp...dù rằng nhớ hay quên em cũng sẽ rất đau.
Anh à, dù gì em cũng mong anh đừng hối hận khi đã từng có một mối tình rất chân thành ở ngay trước mắt anh, nhưng anh lại chẳng coi trọng nó. Mà anh hãy yêu thương nhiều hơn cô gái ấy, có thể khi em từ bỏ anh, anh mới biết em quan trọng. Nhưng...em biết đó chẳng phải là tình yêu đâu anh, đó là sự nuối tiếc khi mất đi một điều quen thuộc thôi.
Từ bỏ anh – đó có thể sẽ là quyết định khó khăn nhất trong cuộc đời của em. Anh hãy giúp em nhé, hãy thật hạnh phúc bên người con gái đó để em có thể nhìn vào đó mà cố gắng, để em có thể tự mình bóp nát hy vọng của chính mình. Bởi một khi hy vọng vỡ vụn thì tình yêu cũng sẽ tự khắc dần nhạt nhòa...
Và anh ơi, em từ bỏ anh chẳng phải do em yếu đuối, không đủ can đảm để tiếp tục bên anh đâu hãy hiểu là em đang rất mạnh mẽ, mạnh mẽ đủ để buông tay anh – một việc hết sức khó khăn. Bởi em biết, bức tranh tình yêu sẽ chẳng bao giờ đẹp nếu chỉ một người vẽ.
Em cũng biết sẽ rất đau khi cố níu giữ một người đang muốn buông tay.
Bởi vậy....
Buông tay anh – là cách em đã chọn lựa...


Còn yêu không có nghĩa là sẽ quay về, đúng không anh?

Còn yêu không có nghĩa là sẽ quay về


(Một lần nữa em lại chọn việc đi ngược với những mong muốn của bản thân, buông tay anh ra và tiếp tục bước đi trên con đường không có anh…)

Đã lâu rồi, kể từ ngày em quyết định rời xa anh cũng là thời gian em gói gém mọi cảm xúc yêu thương của chính mình vào một góc khuất trong tâm hồn em. Mỗi ngày, em tự nói với chính mình em cần phải quên đi anh, quên cả những gì vui vẻ nhất và cả những điều đau lòng nhất mà anh đã mang đến cho em. Em đã “tạo” cho mình một cuộc sống không anh bằng những ngày bù đầu tối mặt với công việc, những tối cafe với bạn bè và từ bỏ thói quen quan tâm đến những gì đang xảy ra quanh anh…

Nhưng rồi….

Có những hôm em quay trở về nhà sau một ngày vất vả, những tối em chọn sự yên tĩnh trong căn phòng nhỏ của mình thay vì sự huyên náo ngoài kia cùng bạn bè, nỗi nhớ anh trong em lại hiện hữu nhiều hơn bao giờ hết. Em mở máy và ngồi nhìn chăm chăm vào nó, em đã ước rằng có thể nhìn thấy anh trên màn hình laptop dù rằng em chẳng thể chạm vào, tay anh lại nắm lấy tay em dù rằng chỉ là chạm vào cái màn hình, và được nghe 2 tiếng gọi “vợ yêu”…


Nhưng mà, giận hờn trong con người em lại quá lớn, lớn đến mức em không bao giờ cho phép bản thân em click vào cái nick đang sáng kia của anh, không cho phép em cầm điện thoại lên mà gửi cho anh đến một tin nhắn… Và rồi, em âm thầm giấu đi những ước mong đấy của mình như cái cách mà em giấu đi những giọt nước mắt trong em….

Có những đêm loay hoay chẳng tài nào chợp mắt, em lò mò nghịch nghịch cái mớ ảnh hỗn độn trong máy tính, để rồi vô tình nhìn thấy những bức ảnh có anh và có em, những bức ảnh được chụp vào lúc mà bọn mình hạnh phúc nhất. Và em nhận ra rằng, nụ cười trong những bức ảnh này khác hẳn với nụ cười trong những bức ảnh mà em đã chụp trong suốt thời gian không anh. Bởi vì đây, mới là nụ cười mà em đang không ngừng tìm kiếm - "nụ cười từ tim”

Từ ngày không anh, em không cần phải bó buộc mình trong bất kì cái gì gọi là trách nhiệm của một người bạn gái. Em thoải mái lựa chọn cho mình người có thể cùng em ăn một bữa tối, nhâm nhi 1 tách cafe hoặc đi xem 1 bộ phim… Em cũng đã gặp rất nhiều người, họ săn đón và chiều chuộng em như một “nàng công chúa”. Họ sẵn sàng thỏa hiệp bất kì điều gì chỉ để làm em vui và họ thì có thể làm một trò ngớ ngẩn chỉ để em bật cười…

Nhưng em, em thì vẫn cứ như một tảng băng mang hình mặt cười, em có thể đi chung, có thể nói chuyện, có thể làm bạn với họ nhưng em thì không bao giờ đón nhận họ như cái cách mà em đã đón nhận anh…

Một số người cho rằng em quá khó tính và kén, một số người khác lại bảo em khá kiêu, một số người khác nữa thì cho rằng là vì em chưa tìm được người phù hợp nhưng em biết, em không thể đón nhận bởi vì em còn yêu bởi vì tình yêu trong em chưa bao giờ hết chẳng qua là em giấu nó hoặc em thể hiện nó theo một cách khác đi…


Em đã từng nghĩ rằng em sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh, hoặc chính xác là chẳng có lí do gì để em phải gặp lại anh và anh thì cũng đã chẳng muốn nhìn thấy em. Em dựa vào suy nghĩ đó để buộc bản thân mình từ bỏ bất kì mong muốn nhỏ nhoi nào có liên quan đến anh. Nhưng cuộc sống thì không bao giờ như mình nghĩ, em và anh chúng ta gặp lại nhau tại nơi mà lần đầu tiên em biết đến có một người như anh tồn tại trên thế giới này…

Khi em nhìn thấy anh, khi tay anh nắm lấy tay em, khi anh ôm em vào lòng những giọt nước mắt trong em lại rơi. Em luôn như thế, nhỏ bé và mong manh trước anh một đứa con gái bình thường cũng muốn yêu và được yêu như bao đứa con gái khác và hơn hết, em muốn được yêu thương bởi chính cái người đang đứng trước mặt em lúc này đây bất chợt, em nhận ra rằng em chưa bao giờ hết yêu anh….

Em lại nghĩ giá như em đừng là đứa con gái mà chỉ dùng trái tim để cảm còn dùng lý trí để hành động. Giá như em có thể bỏ đi cái ranh giới giữa đúng và sai, giữa nên và không nên, hoặc là em là người có thể xem tình yêu là tất cả để ngay lúc đây em có thể nói với anh rằng em vẫn đang yêu anh nhiều đến như thế nào… Và em, một lần nữa em lại chọn việc đi ngược với những mong muốn của bản thân, buông tay anh ra và tiếp tục bước đi trên con đường không có anh…

Còn yêu không có nghĩa là sẽ quay về, đúng không anh?

Xin lỗi, em chỉ là con đĩ - Cháp 4

Tôi đành quay xe lại. Tự nhủ, thôi hôm nay là sinh nhật cô ta, chiều cô nàng một lần. Tại căn bản là tôi cũng chưa bao giờ bắt buộc được cô nàng cái gì. 
     Đỗ xe tại bãi xe, tôi định đi về phía nhà cô, Hạ Âu gọi tôi lại. 
     "- Ơ, thế không phải là quay lại gặp mẹ em?" 
     "- Không phải. Bây giờ em muốn đòi anh món quà sinh nhật thứ hai." – Cô ấy chớp mắt nói, như kiểu những cô học trò. 
     Tôi nhíu mày, giọng ỉu xuống: "- Nào, nói đi." 
     Đáp án làm tôi ngạc nhiên: Muốn ăn chè tôm lạnh(*) với tôi. 
     "- Em muốn anh mời em ăn món tôm lạnh." – Cô ấy nói xong, cười rất ranh mãnh, ánh mắt có vẻ trêu chọc, cô ta nhất định phải thấy rõ tôi đang bất mãn cực độ. 
     Tôm lạnh, nếu tôi nhớ không nhầm, chỉ một đồng một bát. 
     Tôi nhìn cô, cái cô gái này luôn làm tôi luống cuống không biết phải làm gì, đứng giữa làm gió nhẹ đầu mùa hạ, cười như một bông bồ công anh thanh nhã đang tan ra trong bao la. 
     "- Tôi không nghe nhầm chứ? Em bảo ăn cái gì?" 
     "- Đi theo em!" - Rồi cô ấy kéo tay tôi chạy nhanh như thể bay. 
     Năm đó tôi 29 tuổi, tôi dường như đang yêu lần đầu tiên trong cơn gió thắm. Zz (* Tôm lạnh: bột gạo chế biến như nấu bún ở Việt Nam, ép bột gạo chín qua một cái vá thủng xuống thau nước lạnh, để tạo ra những giọt bột đầu to đuôi vắt nhỏ như hình con tôm, sau đó ăn với nước đường thơm, một kiểu chè ăn vặt có xuất xứ từ Vân Nam, Trung Quốc như ảnh kèm) 
     Cô ấy đi trước, thỉnh thoảng ngoái lại: "Nhanh nào, anh già rồi à?", và mở to mắt cười hào hứng. Lần đầu tiên cái cười không còn dè dặt. Ngày trước Hạ Âu không hay cười, hoặc cũng chỉ mỉm miệng với cái nhìn lặng lẽ.Tôi vui, để cô nắm tay kéo đi, bạn có thể tưởng tượng tôi ở trong vùng hương khi gió nhẹ thổi qua mái tóc cô dập dờn, mùi hương thiếu nữ làm Hạ Âu như biến thành cô con gái út của Biển. Zz Ngày nhỏ đọc truyện cổ tích, Biển có mười hai cô con gái, mà cô út đẹp nhất lương thiện nhất. 
     Chạy một chặp, Hạ Âu dừng ở một gánh quà ven đường. Cả "quán" chỉ một chiếc dù to che nắng và một chiếc bàn tứ giác, tấm biển "chè tôm lạnh năm hào" viết tay đã tróc sơn. Trước mặt, một dãy nhà cấp bốn, trẻ em phụ nữ thong thả trong ánh nắng hè, hiếu kỳ nhìn chúng tôi, hai người ăn mặc trang trọng đi ăn món quà quê. 
     Tôi cảm giác mình bị điên. 
     Hạ Âu rất vui sướng, cô lảnh lót gọi chủ quán, kêu hai phần chè. 
     "- Hạ Âu, cô phải không?" – Bà bán hàng trạc 50, mặt đầy tàn nhang thân thiện. 
     "- Dạ con, bác Trương! Con mang bạn đến ăn chè của bác!" 
     Bà bán chè để ý tôi, cái nhìn hàm súc y như của mẹ Hạ Âu. Nhìn đến nỗi tôi sắp đỏ mặt. Mồ hôi tôi nhỏ giọt. Sơ mi trắng này, vét này, đứng cao và thẳng bên dưới cái dù che nắng của bà, và không biết để tay chân vào đâu. 
     "- Ngồi đi, chàng trai!" – Bà thân thiện mời, cười như hướng dương giữa núi. 
     Tôi nhìn Hạ Âu đang tìm ghế, tôi muốn ngồi gần cô. 
     Bà chủ bưng hai tô chè to đại tướng. 
     Tôi chả muốn ăn, húp ít nước rồi bỏ bát qua bên. 
     Hạ Âu bắt đầu ăn, một miếng một, tốc độ nhanh, loáng đã nhìn thấy đáy bát. Sau đó, cô ấy cười và nói, cháu muốn nữa. 
     Tôi không nhận ra Hạ Âu mới đêm trước ở bar Yêu Lục, uống Chivas với một vẻ yêu kiều nhã nhặn. 
     Chân mỏi rồi, bỏ dép khỏi chân, cô ấy khoả đôi gót trần trắng nõn, kéo váy lên cao lộ cặp đùi bắt mắt xinh đẹp. Cô như con thuỷ yêu trong núi sâu rừng cao, chả cần điểm trang chả cần tốn công quyến rũ đã đầy mê hoặc. 
     Cô thấy tôi nhìn, lè lưỡi cười: 
     "- Anh làm sao cứ nhìn em? Mắt tròn chưa kìa, trông thật ngố!" 
     Tôi không biết trả lời sao. Cô ấy lại bắt đầu ăn, tiếng ăn đáng yêu. 
     "- Bác Trương, món chè nhà bác sao ngon ghê! Cháu muốn thêm một bát!" 
     "- Ha ha, ngon phải không? Thế thì cháu chăm đến nhé, bao nhiêu năm không gặp cháu. Thế mẹ cháu khoẻ không?" 
     "- Dạ, mẹ cháu vẫn thế." 
     Sau đó cô ấy lại bắt đầu ăn. 
     "- Em à, có vẻ hồi trước em hay đến đây." – Tôi không nhịn được phải hỏi. 
     "- Vâng, anh nhìn ngôi nhà thứ ba bên trái, em lớn lên ở đấy. Em lớn bằng chè tôm lạnh của bác Trương. Hi hi" – Cô ấy nói, nhìn bà chủ quán cười. Cúi xuống lại ăn. 
     Ngon thật thế ư? Sao tôi cảm thấy…tôi nghĩ đến hình vẽ một thứ côn trùng trong toa lét. Càng nghĩ càng không dám ăn. 
     "- Nhà em trước ở đây à?" – Nơi đây nhiều cây xanh, thực ra vẫn là khu người nghèo. 
     " - Vâng ạ, em ở đây. Mười năm, à thế thì quán chè này có lịch sử hơn mười năm rồi." – Cô ấy nói chậm rãi, tôi tưởng tượng theo lời cô, một thiếu nữ xinh đẹp lớn lên từ xóm nhỏ. 
     Nghe cô ấy nhắc hồi ức là một sự dịu nhẹ, còn ngon hơn món chè tôm lạnh, ít ra tôi cảm thấy thế. 
     "- Sau đó?" 
     "- Sau đó mẹ em đeo được một người đàn ông lắm tiền, rồi sau đó mẹ con em giàu theo, dọn vào khu biệt thự hoa viên cao cấp nhất trong thành phố…. Có điều từ đó em không còn có dịp ăn món chè này của bác Trương." – Bát chè này cô lại ăn hết rồi, nhìn tôi hỏi "– Sao anh không ăn?" 
     "- Vừa ăn no xong, không muốn ăn thêm." 
     "- Thế để em giải quyết hộ anh." 
     Tôi chưa kịp phản ứng, bát chè vẽ hoa lam đã bị kéo về phía trước mặt Hạ Âu, và cô húp liền. 
     "- Em thèm thì cứ gọi thêm vài bát nữa là được chứ việc gì…" - Tôi phàn nàn. 
     "- Lỗ chết, bác Trương chả lấy tiền mình đâu." 
     Ngẫm ra cũng đúng. 
     Hạ Âu lại bắt đầu nhìn tôi kể: 
     "- Hồi nhỏ, nhà em nghèo cực, em không có bố, mẹ nuôi em đến năm 10 tuổi. Còn nhớ mỗi lần em tan học, đều phải ăn một bát chè tôm lạnh. Hồi đó mẹ em mang cái bát to nhất trong nhà đi mua cũng không đủ cho em ăn no." - Hạ Âu nói nhiều nhất từ khi quen tôi. "- Kể ra chè ở đây mùi vị không thay đổi, vẫn mát mát thanh thanh, vừa mềm vừa dai." 
     Tôi nhìn Hạ Âu. Cô ấy ăn chè như một kiểu hưởng thụ, tôi không thể tin được đây là cô gái bao của tôi. 
     Thì không phải Hạ Âu chỉ là…sao? 
     Tôi nhìn ngược hướng Hạ Âu, mới thấy hai bên đường toàn nhà cấp bốn, đường chỉ rộng 5 mét, còn có cả đường lát đá, có một đứa bé cởi truồng mập mạp nhìn chúng tôi. Tôi nhìn nó, nó sợ hãi chạy mất. 
     Bát cuối cùng này Hạ Âu ăn rất chậm, có lẽ mất nửa tiếng. Tôi biết cô ấy lưu luyến. 
     Tôi muốn hỏi cô, vì sao không chuyên tâm học cho thật giỏi lại đi làm cái nghề này, mà chả biết hỏi thế nào. 
     "- Mẹ em… có lẽ chả sống được đến năm sau!" - Tiếng nói từ bên trời xa xăm vọng tới. 
     Vốn chúng tôi đều im lặng, bác Trương chạy vào nhà có tí việc, chỉ có hai đứa tôi ngồi lại. Cô ấy thốt lên một câu, như sóng dội tới, tôi bất ngờ. 
     Nói xong, cô ấy ngước mắt nhìn trời. 
     Còn nhớ ngày tôi bé, khi khóc đều nhìn lên trời, như thế, nước mắt sẽ không lăn ra. Zz "- Vì sao?" - Giọng tôi run run. Vì tôi ko thể nghĩ, một bà mẹ trẻ như mẹ cô, sẽ chết. Mà tôi cũng đã vô tình dung nạp bà mẹ đáng yêu đó vào thế giới quanh tôi. 
     "- Năm ngoái mẹ em đã chẩn đoán bị ung thư tử cung." 
     "- Mẹ em biết không?" 
     "- Hic, đáng cười là chuyện này do mẹ em tự nói ra cho em biết. Khi đó mẹ em còn an ủi em đừng khóc." 
     Tôi không dám nhìn Hạ Âu, tôi sợ nhìn thấy giọt lệ long lanh. 
     "- Em chưa từng khóc trước mặt mẹ em vì chuyện này. Vì mẹ sẽ đau đớn lắm…. Bân, anh làm sao thế? Em có khóc đâu, sao anh tránh mắt em nhìn?" – Cô ấy bỗng cười trách nhẹ tôi. 
     "- Ơ, anh đâu có!" – Tôi gượng gạo đáp, giấu sự xót xa cho cô. 
     "- Ờ, thế anh thử nói xem… anh nghĩ gì về…đĩ?" – Cô ấy chuyển đề tài, nhưng rõ ràng cái tiếng cuối cùng kia nói ra với vẻ khó khăn. 
     "- Không tôn trọng, cũng không khinh rẻ." – Tôi thật thà đáp. 
     "- Thế anh thử đoán, mẹ em làm nghề gì?" – Cô ấy hỏi, đáy mắt ánh lên vẻ lo sợ, mạnh mẽ, trầm tĩnh, nhưng hơi đáng thương hại. 
     Tôi thốt nhiên hiểu ra, lắp bắp, không thật chắc chắn: 
     "- Mẹ em à, bác …." 
     "- Ha ha, đoán ra rồi à, mẹ em làm đĩ!" Tôi thiếu điều muốn đập vỡ tan cái bát trước mặt! 
     Chữ Tôi, chữ Mẹ, chữ Đĩ – tôi không thích nó nối liền với nhau, cũng không thích nó thốt ra nhẹ nhàng thế từ miệng Hạ Âu. Zz "- Nhưng anh cũng thấy rồi đấy, nếu em không nói cho anh biết, anh không bao giờ đoán được. Vâng, bà làm đĩ, hàng trăm người đàn ông bao rồi, nhưng bà cũng là mẹ em. Thì như hôm nay anh thấy, mẹ em cười rất đẹp và mẹ em rất nhân từ, bởi vì bà rất hãnh diện khi con gái kiếm được người tình tốt, bà gọi em là baby… Cho dù bà làm gái. Em đã thề, từ nhỏ đến lớn, từ khi em hiểu nghề của mẹ, em không hề khinh thường mẹ. Bởi mẹ hy sinh là vì em." 
     Khi nghe nói mẹ Hạ Âu là đĩ, tôi bất ngờ, nhưng khi nghe những lời gan ruột của một cô gái bao, tôi sững sờ. Tôi như rơi vào thế giới của đĩ với khẩu hiệu: "Tuy là đĩ, nhưng là người". 
     Tôi im lặng, Hạ Âu cũng không nói nữa, giữ lại bí mật giai lệ trong nụ cười. Cô lại bắt đầu tiếp tục ăn chè. Ăn cho đến khi không còn một miếng thừa, như thể cất giấu tất cả những gì tốt đẹp nhất của thời thơ bé vào sâu thẳm trong cô.