Hiển thị các bài đăng có nhãn không. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn không. Hiển thị tất cả bài đăng

Truyện ngắn: Em còn yêu anh không

[Truyện ngắn] Em còn yêu anh không
__________

Lúc nửa đêm, máy di động của cô gái có tin nhắn
mới, cô lười biếng bò dậy khỏi giường, mở máy
xem, tin nhắn chỉ một câu ngắn ngủi mà để cô cả
đêm trằn trọc: "Em còn yêu anh không?" Đó là tin nhắn của người yêu cũ, vào lúc họ đã chia
tay nhau nửa năm. Cô cứ nghĩ anh ấy sẽ chẳng
bao giờ send tới bất kỳ tin nhắn nào nữa, bởi ngày
đó họ chia tay nhau khó hiểu mập mờ, và cô chưa
từng nghe từ chính miệng anh nói một lời dứt
khoát: "Ta chia tay thôi!" Cô cứ chờ đợi người bạn trai nói với cô câu đó,
nhưng anh không, anh chọn cách chạy trốn,
không cho ai tìm ra mình. Bạn bè đều khuyên cô
nên thôi, vẫn chê anh không ra gì, vô trách nhiệm,
không dám đối mặt, cho dù sau này cả hai có thành
gì của nhau thì rồi cô cũng khổ thôi. Cô chỉ mỉm cười, thường nói cô đã lâu rồi chẳng
bận tâm, thiếu gì chàng theo đuổi, đời nào cô để ý
tới người chẳng trân trọng cô. Nhưng mọi người
đều biết, nửa năm qua, cô vẫn không quên anh. Bởi những chàng theo đuổi cô nào ai đến gần
được cô nửa bước. Có lẽ anh còn yêu mình, cô đoán thầm. Anh chỉ
chiến tranh lạnh mà thôi, chỉ tạm không liên lạc
thôi, chỉ vì muốn cả hai có chút không gian tự do,
để không như trước đây, anh luôn trách cô bám
anh quá, làm anh thấy vướng víu nặng nề. Có lẽ chỉ vì thế, chờ khi anh thấy nhẹ nhõm, tự
nhiên quay lại bên anh, hai người sẽ như xưa, sẽ
là quan trọng nhất của nhau. Nghĩ thế, nên cô đã cố để tự đứng vững, cô bắt
đầu một mình đi dạo, xem phim, một mình nấu
cơm chăm sóc mình, một mình ra ngân hàng trả nợ,
một mình học lái xe, chọn xe, thậm chí đi mua xe ô
tô, một mình đi tìm nhà, dọn nhà mới, một mình đối
mặt với cái chết của cha mẹ mình sau tai nạn giao thông… Cô giờ đây đảm đương đời mình. Nhưng trong
tình yêu, vẫn cần có anh ở bên. "Em còn yêu anh không?" Trời đã rạng, cô đã nhìn tin nhắn suy nghĩ dọc
đêm, biết người con trai ấy đã hiểu ra, dù anh
không chịu gọi điện trực tiếp cho cô, nhưng ít nhất
đã gửi tin xem cô thế nào. Cô rất muốn gọi điện
ngay cho anh, nói với anh rằng nửa năm nay em
nhớ anh biết bao; nói rằng trong những thời gian đáng lẽ anh phải ở bên cô, thì cô đã chống chọi vất
vả vượt qua; nói rằng dù nửa năm nay anh bỏ rơi,
nhưng cô không đành xoá anh khỏi tim mình… Nhưng cô kìm được, cô không muốn nửa năm
chờ đợi sẽ tiêu tan thế này, cô muốn anh phải đau
khổ, cô muốn giữ chút tự tôn. "Không còn yêu!" Cô mỉm cười bấm ba chữ, reply. Sau đó, cô cứ chờ anh gọi lại cầu xin, chờ tin nhắn
thăm dò tiếp theo của anh, chờ anh đột nhiên nhấn
chuông cửa, rồi khi cửa mở anh đã đứng trước
mắt, mạnh mẽ ôm lấy cô vào lòng, và dịu dàng nói
anh biết anh đã từng sai lầm, rồi sau anh sẽ nâng
niu cô… Nhưng, ngày nối ngày, tháng nối tháng, nửa năm
lại trôi qua, cô gái không hề nhận được bất kỳ tin
tức gì về người yêu cũ. Một ngày, từ bạn thân của anh, cô biết người yêu
cũ tháng sau sẽ cưới vợ, cưới một người con gái
cô chưa từng quen. "Anh ấy bảo anh ấy rất cảm ơn em, nếu nửa năm
trước em không reply tin nhắn, anh ấy làm sao đủ
quyết tâm quên em đi, càng không thể cho cô gái
kia một cơ hội…"

P/S : Hãy trân trọng những gì mình đang có

Em mà không béo, còn lâu a mới...yêu!!!

E MÀ KO BÉO .KÒN LÂU A MỚI YÊU

* * *

Em mà không béo, còn lâu a mới...yêu!!!
Gửi Béo hâm, béo xinh nhất của anh!
Hôm qua, cô bé của anh mặt buồn xo, khác hẳn ngày thường. Khi anh hỏi thì gục vào vai anh nức nở: "Anh có buồn khi người yêu anh vừa… lùn như cây nấm, lại vừa… béo không?". Anh chỉ muốn cắn vào tai em một cái thật đau, vì em thật ngốc nghếch.
Từ ngày đầu anh quen em, anh đã trêu "em mét rưỡi" và rất chi là… mũm mĩm. Khi em bị trượt ngã, anh vô tình được nắm bàn tay em. Tay em rất mềm (vì nhiều… thịt, hehe) anh thấy… mát và thích lắm (Có khi anh yêu nhóc vì bàn tay ấy đấy). Ấn tượng thứ hai là, nhóc ăn cái gì trông cũng ngon ơi là ngon, khiến một lần anh viêm họng khản đặc mà cũng "đua đòi" "oánh" liền tù tì bốn cốc sữa chua. Kỉ lục! Anh chưa từng ăn được nhiều sữa chua đá như thế.
Hầu như bất cứ món nào, "béo của anh" cũng ăn được, ăn ngon lành, không chê bai gì hết. Em không kiêng kem, kiêng bơ, kiêng sữa gì cả. Cái gì em thích thì em ăn, thật thoải mái. Nhìn em ăn, anh… không chịu được, hehe. Từ ngày yêu em, anh đã tăng được… 6 kg, việc mà mẹ anh cố gắng làm trong bao năm không được. Từ một "bộ hài cốt" anh đã trở thành… siêu mẫu. Nhờ em cả đấy, Béo yêu ạ.
Mình yêu nhau, đi chơi cũng đồng nghĩa với đi ăn. Mình khám phá mọi ngõ ngách của Hà Nội, đâu có món gì ngon cũng biết. Anh là chúa ghét con gái có cái kiểu: "Mình đi ăn không em?", "Không, em không đói" trong khi bụng réo òng ọc. "Béo của anh"chẳng bao giờ như thế.
Có lẽ anh là một trong những người con trai hạnh phúc nhất vì anh có người yêu có thể chia sẻ với anh mọi sở thích. Em sẵn sàng cùng anh bước vào hàng ăn món… cháo lòng, điều mà rất ít cô gái làm. Em cười tươi "Ngon mà anh". Hay ăn thì lăn vào bếp, em còn nấu ăn rất tuyệt nữa. Anh thích nhất là ngày cuối tuần được cùng em đi chợ, được em nấu cho ăn. Hôm ấy thế nào anh cũng ậm ạch hàng tiếng đồng hồ vì no.
Con trai sợ nhất là người yêu ốm. Anh thì càng sợ vì anh yêu em rất nhiều mà. Nhưng Béo của anh chẳng bao giờ ốm. Anh yên tâm công tác và thành công như bây giờ là nhờ"Béo khoẻ, Béo đẹp" của anh cả đấy! Đi chơi cùng cả nhóm, anh chưa bao giờ thấy em làm "chậm tiến độ", em lúc nào cũng tràn trề sinh lực. Em biết không, em được những người bạn thân của anh gọi là "cô gái tươi tắn" đấy. Anh yêu và tự hào về em lắm.
Chị bạn anh vừa bị ngất do ăn kiêng, phải đưa vào viện cấp cứu. Anh thấy kì lạ quá. Bao nhiêu người suy nhược vì ăn kiêng, mà trông có đẹp đâu cơ chứ, thậm chí còn… xanh rớt như tàu lá. Ai cũng muốn có thân hình của búp bêBabie mà không để ý rằng, nếu búp bê Babie có thật thì cô ấy không thể đứng vững được, bởi tỉ lệ cơ thể rất mất cân đối chứ không hề hoàn mỹ. Có thể ra đường, anh vẫn ngoái lại nhìn theo những cô gái "chân dài mình dây", nhưng chỉ để tự nhủ rằng: "Eo, mấy cô này toàn… xương, ôm chán chết, chẳng như Béo của anh gì cả."
Đấy, anh nghĩ thế đấy!"
Em mà không béo, còn lâu a mới...yêu!!!


Còn yêu không có nghĩa là sẽ quay về, đúng không anh?

Còn yêu không có nghĩa là sẽ quay về


(Một lần nữa em lại chọn việc đi ngược với những mong muốn của bản thân, buông tay anh ra và tiếp tục bước đi trên con đường không có anh…)

Đã lâu rồi, kể từ ngày em quyết định rời xa anh cũng là thời gian em gói gém mọi cảm xúc yêu thương của chính mình vào một góc khuất trong tâm hồn em. Mỗi ngày, em tự nói với chính mình em cần phải quên đi anh, quên cả những gì vui vẻ nhất và cả những điều đau lòng nhất mà anh đã mang đến cho em. Em đã “tạo” cho mình một cuộc sống không anh bằng những ngày bù đầu tối mặt với công việc, những tối cafe với bạn bè và từ bỏ thói quen quan tâm đến những gì đang xảy ra quanh anh…

Nhưng rồi….

Có những hôm em quay trở về nhà sau một ngày vất vả, những tối em chọn sự yên tĩnh trong căn phòng nhỏ của mình thay vì sự huyên náo ngoài kia cùng bạn bè, nỗi nhớ anh trong em lại hiện hữu nhiều hơn bao giờ hết. Em mở máy và ngồi nhìn chăm chăm vào nó, em đã ước rằng có thể nhìn thấy anh trên màn hình laptop dù rằng em chẳng thể chạm vào, tay anh lại nắm lấy tay em dù rằng chỉ là chạm vào cái màn hình, và được nghe 2 tiếng gọi “vợ yêu”…


Nhưng mà, giận hờn trong con người em lại quá lớn, lớn đến mức em không bao giờ cho phép bản thân em click vào cái nick đang sáng kia của anh, không cho phép em cầm điện thoại lên mà gửi cho anh đến một tin nhắn… Và rồi, em âm thầm giấu đi những ước mong đấy của mình như cái cách mà em giấu đi những giọt nước mắt trong em….

Có những đêm loay hoay chẳng tài nào chợp mắt, em lò mò nghịch nghịch cái mớ ảnh hỗn độn trong máy tính, để rồi vô tình nhìn thấy những bức ảnh có anh và có em, những bức ảnh được chụp vào lúc mà bọn mình hạnh phúc nhất. Và em nhận ra rằng, nụ cười trong những bức ảnh này khác hẳn với nụ cười trong những bức ảnh mà em đã chụp trong suốt thời gian không anh. Bởi vì đây, mới là nụ cười mà em đang không ngừng tìm kiếm - "nụ cười từ tim”

Từ ngày không anh, em không cần phải bó buộc mình trong bất kì cái gì gọi là trách nhiệm của một người bạn gái. Em thoải mái lựa chọn cho mình người có thể cùng em ăn một bữa tối, nhâm nhi 1 tách cafe hoặc đi xem 1 bộ phim… Em cũng đã gặp rất nhiều người, họ săn đón và chiều chuộng em như một “nàng công chúa”. Họ sẵn sàng thỏa hiệp bất kì điều gì chỉ để làm em vui và họ thì có thể làm một trò ngớ ngẩn chỉ để em bật cười…

Nhưng em, em thì vẫn cứ như một tảng băng mang hình mặt cười, em có thể đi chung, có thể nói chuyện, có thể làm bạn với họ nhưng em thì không bao giờ đón nhận họ như cái cách mà em đã đón nhận anh…

Một số người cho rằng em quá khó tính và kén, một số người khác lại bảo em khá kiêu, một số người khác nữa thì cho rằng là vì em chưa tìm được người phù hợp nhưng em biết, em không thể đón nhận bởi vì em còn yêu bởi vì tình yêu trong em chưa bao giờ hết chẳng qua là em giấu nó hoặc em thể hiện nó theo một cách khác đi…


Em đã từng nghĩ rằng em sẽ chẳng bao giờ gặp lại anh, hoặc chính xác là chẳng có lí do gì để em phải gặp lại anh và anh thì cũng đã chẳng muốn nhìn thấy em. Em dựa vào suy nghĩ đó để buộc bản thân mình từ bỏ bất kì mong muốn nhỏ nhoi nào có liên quan đến anh. Nhưng cuộc sống thì không bao giờ như mình nghĩ, em và anh chúng ta gặp lại nhau tại nơi mà lần đầu tiên em biết đến có một người như anh tồn tại trên thế giới này…

Khi em nhìn thấy anh, khi tay anh nắm lấy tay em, khi anh ôm em vào lòng những giọt nước mắt trong em lại rơi. Em luôn như thế, nhỏ bé và mong manh trước anh một đứa con gái bình thường cũng muốn yêu và được yêu như bao đứa con gái khác và hơn hết, em muốn được yêu thương bởi chính cái người đang đứng trước mặt em lúc này đây bất chợt, em nhận ra rằng em chưa bao giờ hết yêu anh….

Em lại nghĩ giá như em đừng là đứa con gái mà chỉ dùng trái tim để cảm còn dùng lý trí để hành động. Giá như em có thể bỏ đi cái ranh giới giữa đúng và sai, giữa nên và không nên, hoặc là em là người có thể xem tình yêu là tất cả để ngay lúc đây em có thể nói với anh rằng em vẫn đang yêu anh nhiều đến như thế nào… Và em, một lần nữa em lại chọn việc đi ngược với những mong muốn của bản thân, buông tay anh ra và tiếp tục bước đi trên con đường không có anh…

Còn yêu không có nghĩa là sẽ quay về, đúng không anh?